1. Chiếc gấu bông đã đi qua bao nhiêu năm tháng cùng mình
Chú gấu đó tôi được tặng năm lớp 9. Khi ấy là sinh nhật, bạn thân mua tặng, còn viết thêm một mẩu giấy nhét trong tay gấu:
“Khi buồn thì ôm nó, nó biết cách làm mày khá hơn.”
Tôi đã không tin lắm lúc đó.
Nhưng rồi, mỗi lần cãi nhau với ba mẹ, mỗi lần khóc vì điểm kém, mỗi lần chia tay ai đó… tôi đều vô thức lôi nó ra ôm.
Và thật lạ, dù chỉ là một món đồ bông, nhưng nó không bao giờ từ chối vòng tay của tôi.
2. Gấu bông không bỏ đi – con người thì có
Chúng ta lớn lên và thay đổi.
Người từng hứa “ở bên nhau mãi mãi” cũng rời đi.
Bạn thân từng nói “có gì cũng kể tao nha” rồi cũng bận bịu với cuộc sống riêng.
Chỉ có chú gấu ấy – vẫn nằm đó, chờ đợi, không trách móc, không giận dỗi.
Nó không nói “mình đi nha”.
Không seen rồi không rep.
Không “xin lỗi, tớ không thể tiếp tục nữa”.
Nó chỉ… ở lại.
3. Gấu bông không thể chữa lành hoàn toàn – nhưng có thể giúp ta vững vàng hơn
Gấu bông không xoa dịu được nỗi đau hoàn toàn, nhưng nó khiến mình không còn một mình.
Cái ôm vào gấu, dù chẳng thể đổi được kết quả bài thi hay hàn gắn một mối quan hệ đã rạn nứt, nhưng lại khiến trái tim đỡ trống trải hơn rất nhiều.
Đôi khi, chỉ cần cảm thấy có ai đó – hoặc “cái gì đó” – luôn ở bên cạnh, cũng đủ để mình mạnh mẽ hơn một chút.
4. Nếu bạn đang cần một người lắng nghe…
Bạn có thể thử ôm một chú gấu bông.
Không cần phải mới, không cần phải đắt tiền.
Chỉ cần mềm – và ở bên bạn khi bạn yếu đuối.
Chúng ta ai rồi cũng cần một nơi để trở về – dù là về trong cảm xúc, hay chỉ là một cái ôm đơn giản từ một món đồ vô tri.